Thứ Tư, 21 tháng 5, 2014

[Fic] Bức Thư Tình Trao Muộn (Mayuki)

Fic này là do một người bạn của mình viết, mình chỉ là người edit thôi.

~Douzo~


      Trong lễ tang hôm nay, tôi thấy ai cũng khóc cho chị. Tại sao tôi không khóc? Tại sao chị lại mất? Hiện giờ nó muốn cái gì chính nó còn không hiểu nổi. Tôi không buồn, không khóc. Tại sao thế nhỉ ? Dù gì chị cũng là người bạn thân của tôi cơ mà. Trong lòng tôi cảm thấy có gì đó lạ lắm !
       Mấy hôm sau, mẹ của chị đưa cho tôi một cái hôp :
 _ Đây là của Yukirin. Trước khi mất Yuki có bảo cô đưa cái hộp này cho con. Mong con nhận lấy.
 _ Dạ ! – Tôi đáp nhẹ.
       Đem về nhà, tôi tò mò mở ra xem. Trời ạ! Đó là những bức hình của nó chụp cùng chị khi chị còn sống. Nhưng tại sao, dù là bức ảnh cũ nhất cũng đều như mới tinh vậy nè. Bỗng nhiên, tôi thấy trong hộp còn một phong bì. Tôi vội vàng mở ra xem. Trong ấy có một chiếc nhẫn và một bức thư.
   “                                                                                         Ngày …. Tháng …. Năm ….
       Gửi người chị yêu !
      Có lẽ khi em đọc những dòng chữ này thì chắc chị đã không còn trên thế gian này rồi. Nhưng em biết không em là người đầu tiên và cuối cùng cho chị biết thế nào là mùi vị của tình yêu. Đối với em, chị chỉ là một người chị, một người bạn luôn bên em, luôn chia sẽ với em. Còn với chị, em là cả một thiên đường để chị say đắm cùng bao suy nghĩ, để chị mộng mơ với tình yêu đơn phương của mình. Em cũng là nguyên nhân của bao đêm chị thức trắng. Cứ nhắm mắt kaji là hình bong em hiện lên trong tâm trí. Rồi chị muốn thoát khỏi nó nhưng không thể. Chị muốn quên em nhưng sao trí óc cứ muốn nhớ. Để sau này chị mới biết đó là tình yêu. Nhớ ngày đầu chị gặp em khi em mới chuyển đến. Nụ cười khi em nói chuyện đã làm chị xao xuyến bồi hồi. Còn trái tim thì mãi đập loạn nhịp. Hôm ấy trời gió lạnh, cái gió lanh mùa xuân đi xuyên qua da thịt mà sao chị vẫn cảm thấy ấm áp. Nụ cười ấy có lẽ đã khỏi đầu cho tình yêu của chị dành cho em. Chị luôn bên anh nhưng sao lúc nào chị cũng có cảm giác khó chịu, nghẹt thở. Có lẽ vì em luôn xem anh như người bạn, người chị gái. Nhiều khi đi trên phố, chị vô tình thấy em đi cùng ai nắm tay, nói cười thân thiết lắm. Lòng tức giận mà môi lại mỉm cười. Tức vì sao người đó không phải là chị. Cười vì em tìm được bờ vai để nương tựa và người đó không phải là chị. Chắc bây giờ em đang tự hỏi vì sao chị lại chết một cách bất thình lình phải không? Chị không nói cho em biết, chị yêu em đến nhường nào cũng chỉ vì nó đấy. Có lẽ chị muốn thầm lặng ra đi không cho em biết nguyên do. Nhưng lương tâm chị không cho phép và sự thật thì đâu thể giấu mãi được. Từ nhỏ chị đã mắc một căn bệnh mà trong lòng lúc nào cũng thấp thoảng lo sợ. Đó là bệnh tim. Bác sĩ đã chuẩn đoán rằng chị sẽ không thể sống đến 25 tuổi. Chị dấu em có lẽ vì chị sợ. Vì căn bệnh này, nếu chị tỏ tình với em thì làm sao bây giờ chị có thể thanh thản ra đi. Từng giây phút bên em chị mong ước có thể giữ em mãi mãi bên mình. Vậy mà chị lại bỏ em ra đi.Bỏ lại em cùng những ngày tháng đáng nhớ. Những kỉ  niệm nằm trong những tấm hình mà người đời chỉ xem nó như rác. Riêng chị, đó là những báu vật vô giá mà cả đời chị mới có được. Đọc những dòng này, có thể em sẽ lẳng lơ vứt nó vào sọt rác nhưng cũng có thể em sẽ giữ lại nó bên mình. Còn chiếc nhẫn này, nó cũng nói lên chị yêu em như thế nào. Nếu như em thật sự yêu chị thì hãy đeo chiếc nhẫn vào nhé để chị có thể luôn bên em. Một lần nữa hãy để chị nói CHỊ YÊU EM NHIỀU LẮM! NHIỀU HƠN NHỮNG GÌ CHỊ CÓ THỂ NÓI! Vì vậy xin em đừng khóc vì chị, em nhé! Thay vào đó, em nên đi tìm một người bạn tốt hơn chị và một người mang hạnh phúc đến cho em nhiều hơn chị.
Cảm ơn và xin lỗi em vì tất cả!
                              Người bạn của em."
     Như có sức mạnh nào đó khiến tôi lấy chiếc nhẫn xỏ vào ngón tay mình. Tình cảm của chị trao cho tôi nhiều vậy mà tôi không nhận ra. Tôi bắt đầu cảm thấy buồn và hối hận lắm! Bây giờ tôi mới hiểu vì sao lúc đầu tôi không buồn, không khóc. Chắc vì tôi lúc ấy chưa cảm nhận được tình cảm của chị và sự trống vắng khi mất chị. Cái cảm giác lạ trong buổi đám tang chị là cái cảm giác tôi đánh mất một người quan trọng với tôi. Bỗng nhiên mắt tôi rơi lệ. Càng lúc tôi càng khóc to hơn, đau khôt hơn. Có lẽ tôi khóc cho sự vô tâm của mình. Tôi khóc như trách chị sao bỏ tôi ra đi như thế. Tôi khóc cho ước nguyện của chị. Vào lúc này tôi mới nhận ra một điều, tôi đã yêu chị mất rồi. Tại sao đến bây giờ tôi mới biết chứ? Nhưng mọi chuyện đã quá muộn màng để tôi bắt đầu lại. Cũng giống lá thư này! Sao chị không đưa tôi sớm hơn để tôi hiểu được nổi lòng chị dành cho. Khi tôi nhận ra mọi chuyện về tình yêu của mình và chị thì đã muộn. Dù có khóc nhiều đi chăng nữa thì giọt nước mắt tràn ly này bây giờ cũng đã quá muộn màng.


THE END.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Views

21086
Được tạo bởi Blogger.